Chỉ là gặp mặt ở chung này trong chốc lát cũng chưa nhìn ra điều gì, hai mẹ con vào phòng nói chuyện. Giác La thị lén nghe con gái kể về cuộc sống hằng ngày của họ, mới hơi yên tâm được một chút.
“Con cháu hoàng thất có thiếp thất không phải chuyện lớn, mấu chốt là hắn biết cư xử, tôn trọng con là chính thê, có việc gì bên ngoài cũng thương lượng với con. Hai phu thê cùng nhau gánh vác, cuộc sống sẽ không quá tệ đâu.”
Diệp Tinh Tinh dựa vào ngạch nương thở dài: “Dận Đường tuy nhìn dễ nói chuyện, nhưng thật ra tính nết rất ngang bướng. Để kéo hắn về phía mình, con đã phải tốn nhiều công sức. Nỗ lực bao nhiêu năm, còn phải lôi kéo cả Nghi phi nương nương về phe con, gần đây mới thấy có chút hiệu quả.”
Giác La thị cười tươi, đuôi mắt hiện lên những nếp nhăn nhỏ: “Biết làm sao được? Đã đi trên con đường này rồi, ngạch nương tin Tinh Tinh sẽ xử lý tốt thôi. Dù có chuyện gì ngoài ý muốn cũng đừng lo, miễn là không phải đại sự, a mã con nhất định sẽ từ quan để đón con về.”
Diệp Tinh Tinh sống mũi cay cay, nước mắt đọng trong hốc mắt, vùi mặt vào cổ ngạch nương: “Con sẽ xử lý tốt, gia đình mình sẽ mãi bên nhau, về sau con còn phải phụng dưỡng người và a mã nữa.”
“Phụng dưỡng đâu cần đến con, còn có đại ca con và đệ đệ mà.”
Nhắc đến đại ca, Diệp Tinh Tinh tính toán thời gian: “Đại ca đi nhiệm ngoại cũng nhiều năm rồi, sang năm có thể về không ạ?”
Đại ca nàng, Đổng Ngạc Trường Cát, hiện giờ là chính tứ phẩm chỉ huy thiêm sự, cả nhà đều ở phủ Quảng Tin. Khi nàng xuất giá, đại ca đại tẩu cũng chưa thể về kịp.
“Nghe a mã con nói đại ca con làm việc tốt lắm, sang năm có lẽ sẽ về được.”
“Vậy thì tốt quá.”
Giác La thị hỏi về phủ Cửu hoàng tử: “Hôm trước đệ đệ con mới đến phủ Cửu hoàng tử xem qua, nghe nói xây dựng cũng gần xong rồi, khi nào các con dọn ra?”
“Chưa định được, chắc phải đợi đến mùa thu.”
Giác La thị thầm tính ngày: “Cũng không còn lâu nữa.”
Diệp Tinh Tinh gật đầu: “Chờ con xuất cung, về nhà sẽ thuận tiện hơn.”
Giác La thị vuốt ve búi tóc con gái: “Ngốc nghếch, con giờ là phi tử hoàng thất, dù xuất cung cũng đâu thể về nhà thường xuyên được, trong cung sẽ có ý kiến đấy.”
Diệp Tinh Tinh cười như tiểu cô nương đắc ý: “Người yên tâm, con với hoàng tổ mẫu quan hệ tốt lắm, ngày thường còn có ngũ tẩu giúp con nói tốt. Hoàng tổ mẫu hiền lành, chắc chắn không bắt bẻ con đâu. Còn về Nghi phi nương nương, mấy năm nay bao công sức bỏ ra cũng không uổng, con tin là người sẽ không làm khó con đâu.”
“Khổ thân con, với tính lười biếng của con mà còn phải chủ động làm những việc này.”
Diệp Tinh Tinh muốn khóc thành tiếng, chỉ có ngạch nương hiểu con gái, thương con gái, mấy năm nay quả thật vất vả quá.
Nhưng như ngạch nương nói, biết làm sao được? Dù không muốn làm thì vẫn phải tính toán trước vì tương lai.
Giống như người trong xã hội đời trước vậy, nhiều người rõ ràng không thích giao tiếp, chỉ muốn tự do một mình, nhưng khi cần giao tiếp thì lại nhiệt tình, thân thiện hơn ai hết. Đều là bị cuộc sống bức bách cả.
Bao nhiêu năm tích tụ trong lòng, chỉ vài câu của ngạch nương đã giúp nàng giải tỏa hết. Diệp Tinh Tinh cảm thấy lòng ngọt ngào vô cùng. Kiếp này xuyên không đến đây, may mắn lớn nhất có lẽ là trời cho nàng cha mẹ thương yêu nàng.
Dận Đường thấy rất kỳ lạ, mới chỉ một canh giờ thôi, phu nhân nhà mình đã trở về, nét cười trên mặt rõ ràng tươi hơn nhiều, cả người đều tươi tắn hẳn lên.