“Phúc tấn, gia đi một chút sẽ về.” Dận Đường nhấc chân định cùng bát ca đi.
“Khoan đã, còn có việc.”
“Chuyện gì?” Dận Đường dừng bước.
“Ngạch nương có việc tìm chàng, ta nói cho chàng biết một tiếng, hôm nay bớt chút thời gian đến Dực Khôn Cung một chuyến.”
“Vậy buổi chiều ta đi.”
“Gia quên rồi sao? Buổi chiều chàng phải cùng Tần tiên sinh đọc sách.”
Dận Đường vỗ trán: “Được, ta đến chỗ bát ca trước, sau đó tìm ngạch nương, giữa trưa về dùng cơm, buổi chiều đọc sách với Tần tiên sinh.”
Diệp Tinh Tinh gật đầu: “Gia sắp xếp rất đúng.”
Hai phu thê lão cửu đối thoại một phen này, người có tai có tâm đều hiểu rõ ý tứ của lão cửu phúc tấn. Các huynh đệ khác không lên tiếng, nhưng lão bát có vẻ hơi khó chịu.
Mọi người đã về, Diệp Tinh Tinh mời ngũ phúc tấn vào nhà ngồi, nhưng ngũ phúc tấn còn phải đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu nên từ chối, hẹn lần sau sẽ đến.
Về đến nhà, Tuệ Tâm mang danh mục quà tặng đến: “Sáng nay, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử gia mang lễ vật tới cho người.”
So với danh mục quà tặng của các nhà khác, đường tỷ và ngũ tẩu tặng lễ nhiều nhất. Xét về thân sơ, một người là biểu tỷ muội, một người là tẩu tử, điều này cũng hợp lý.
Xử lý xong việc quà tặng, Hứa ma ma đến báo: “Hai ngày trước chủ tử sai mời thái y đến khám cho Nhan cách cách. Hôm nay thái y đến, khám xong Nhan cách cách lại khám cho Lưu cách cách. Thái y nói cả hai vị đều không được khỏe, đã kê đơn thuốc, bảo uống một thang trước, sau đó sẽ đến bắt mạch lại.”
Hứa ma ma nói thêm: “Ban đầu thái y không định khám cho Lưu cách cách, nhưng Lưu cách cách tự nói đêm ngủ không ngon nên được khám luôn.”
“Lưu thị?”
Trong ấn tượng của Diệp Tinh Tinh, Lưu thị là người rất biết nhìn sắc mặt người khác. Nàng ấy không thể không nhận ra dụng ý khi nàng mời thái y cho Hoàn Nhan thị, vậy sao còn chen vào làm gì?
Tuệ Tâm: “Có lẽ thật sự không khỏe, muốn nghỉ ngơi trong phòng một chút.”
“Mặc kệ nàng, tùy ý nàng đi.”
Trong lúc Diệp Tinh Tinh ở nhà xử lý việc vặt, Dận Đường thấy giờ cũng đến, nói với bát ca vài câu rồi đi Dực Khôn Cung, để Bát a ca, thập a ca và thập tứ a ca ở thư phòng uống trà.
“Thập đệ, phúc tấn nhà đệ với cửu đệ muội quan hệ thế nào?”
“Khá tốt, mấy ngày trước Đổng Ngạc thị gia gửi sơn trà từ phương nam cho chín tẩu, phúc tấn nhà ta thích ăn, cửu tẩu còn cho phúc tấn ta nửa sọt.”
Thập tứ cũng nói: “Sang năm ta mới đại hôn, trong nhà chưa có phúc tấn, cửu tẩu sai thái giám tặng ngạch nương ta một sọt, ngạch nương chia cho ta một ít.”
Dận Tự khẽ cười, xem ra cửu đệ muội thật không ưa phúc tấn nhà hắn ta, nhìn hôm nay còn xúi cửu đệ không chào hỏi hắn ta.
“Bát ca nghĩ nhiều rồi, hôm nay cửu ca có việc nên mới đi sớm, bình thường huynh gọi một tiếng, huynh đệ chúng ta ai mà chẳng đến?”
Dận Đường cũng nghĩ ngạch nương chắc có việc tìm hắn, vội vàng chạy đến Dực Khôn Cung, nào ngờ ngạch nương không đợi trong cung, cung nữ nói ngạch nương đi cho cá ăn ở Ngự Hoa Viên.
Dận Đường lại chạy đến Ngự Hoa Viên, lau mồ hôi trán than: “Ngạch nương khiến con tìm mãi.”
Nghi phi một tay bưng mâm ngọc, vừa rải thức ăn cho cá, vẻ không hiểu: “Ồ, sao con tìm ngạch nương?”
“Chẳng phải ngạch nương có việc gọi con sao?”
“Hôm qua con mới được sai việc, ta gọi con làm gì.” Nghi phi vẻ mặt ngạc nhiên.