Hoài Ngọc cười bất lực: “Vĩnh An từ lúc bảy tám tháng tuổi đã nhận người, khi ta và phu quân không ở đó thì nhũ mẫu còn bế được, nhưng khi chúng ta ở đó, trừ ta và cha nó ra, ai bế cũng khóc.”
“Nga nga.” Vĩnh An lẩm bẩm, như đang phụ họa.
“Hoài Ngọc tỷ tỷ cứ ăn cơm đi, để ta bế cháu.”
Hoài Ngọc đợi một lát, thấy nhi tử quả thật không quấy, mới cầm đũa ăn cơm.
Vĩnh An không thoải mái với đôi giày, hôm nay bé mang giày đế cứng, đôi chân nhỏ bị gò bó trong giày không cử động được thoải mái, cứ liên tục giật giày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây