Khang Hi năm thứ 42, mùng bốn tháng 5.
Đúng vào tiết Đoan Dương, mùng một tháng 5 trong cung mở yến ăn mừng, vương công quý tộc, phi tần, hoàng tử hoàng nữ cùng quan viên từ tam phẩm trở lên đều có mặt.
Sau yến hội náo nhiệt, Hoàng thượng ban thưởng quà tặng trong ngày lễ, rồi ngự giá đến góc Đông Bắc Tử Cấm Thành xem kịch trên sân khấu mới dựng, sau đó thưởng thức xiếc ảo thuật. Ngài nói muốn vui đến mùng năm.
Mấy ngày náo nhiệt liên tiếp, ngay cả Diệp Tinh Tinh trẻ tuổi như vậy còn cảm thấy chịu không nổi, huống chi các vị cao niên.
Quả nhiên, chưa đến mùng năm, Hoàng Thái Hậu đã ngã bệnh. Sáng sớm hôm mùng bốn, chủ tử trong cung từ trên xuống dưới đều đến Ninh Thọ Cung thỉnh an lão nhân gia.
Diệp Tinh Tinh tuy cũng là hoàng tử phúc tấn, nhưng người ngồi ở thượng thủ chính là chủ nhân Tử Cấm Thành. Bên cạnh ngài là vị chưởng quyền thực sự của hậu cung hiện giờ - Đồng quý phi xuất thân từ họ Đồng Giai. Phía dưới Đồng quý phi là tứ đại phi tần quyền thế: Huệ phi, Đức phi, Nghi phi, Vinh phi. Kế đến là các hoàng tử đứng đầu là Thái tử, các chủ tử phi tần đều đứng dọc theo hai bên, còn các hoàng tử phúc tấn thì vây quanh Thái tử phi thành một vòng. Không bị đuổi ra ngoài đã là may mắn lắm rồi.
Thật lòng mà nói, trời nóng thế này, Diệp Tinh Tinh thà đứng ở ngoài còn hơn. Người trong phòng đông đúc, chen chúc nhau nóng đến phát hoảng.
Diệp Tinh Tinh thở dài. Ninh Thọ Cung nghe thì sang trọng, nhưng thực tế phòng ngủ của Hoàng Thái Hậu không lớn lắm. Nghe nói là vì vào mùa đông cần giữ ấm và thông khí, nhưng Diệp Tinh Tinh thật chẳng thấy được ưu điểm gì.
Ánh mặt trời từ bậc thang chậm rãi len vào nhà, Diệp Tinh Tinh lau những giọt mồ hôi li ti trên trán, cụp mắt xuống. Trong lòng nghĩ đến hôm qua vừa xem qua bản vẽ phủ đệ Cửu hoàng tử, sân vườn của nàng rộng biết bao.
Từ sau đại hôn, sống trong không gian chật hẹp này đã 3-4 năm, nàng thật sự đã ở đủ rồi, cuối cùng cũng sắp được xuất cung.
“Cung tiễn Hoàng thượng!”
“Cung tiễn Quý phi nương nương!”
Diệp Tinh Tinh đang mơ màng như người lạc vào cõi tiên, chợt nghe tiếng gọi phía trước. Chưa kịp phản ứng thì đường tỷ - Tam phúc tấn đã kéo nàng một cái. Nàng vội vàng ngồi xuống tiễn đưa Khang Hi cùng đám phi tần hậu cung.
Mẹ ơi, cuối cùng cũng được về nghỉ ngơi.
Diệp Tinh Tinh vừa thở phào nhẹ nhõm thì bị đường tỷ nhìn thấy. Nàng nháy mắt với đường tỷ, vừa kéo tay đường tỷ bước ra khỏi Ninh Thọ Cung thì Thái tử phi đã gọi giật lại.
“Tam đệ muội, cửu đệ muội đừng vội về, giờ cũng không còn sớm nữa, không cần gấp về làm gì. Hay là ghé Dục Khánh Cung ngồi chơi nhé?”
Thái tử trong trang phục hoàng bào màu vàng hạnh cũng cười nói với các huynh đệ: “Đừng ai về cả, đến Dục Khánh Cung dùng bữa đi. Hôm nay vẫn còn tiết, huynh đệ chúng ta nên tụ họp một chút.”
Thẳng quận vương khẽ nhếch môi, cố ý nói to: “Hoàng tổ mẫu đang không khỏe, bọn tiểu bối chúng ta tụ tập ăn uống, chẳng phải là bất hiếu sao?”
Thái tử cười vỗ vai Dận Đề: “Hoàng tổ mẫu vừa mới dặn chúng ta vui vẻ ăn tết mà đại ca đã quên rồi sao?”
“Hoàng tổ mẫu thương chúng ta, còn mừng không kịp, sao lại trách chúng ta được? Không tin thì giờ đại ca cứ quay lại hỏi xem.”
“Chỉ là bữa cơm thôi, có gì mà bàn, mau đi thôi, ta đói bụng rồi.”
“Nhị tẩu, hôm nay chúng ta phải ăn cho thật ngon mới được.”
Thái tử phi cười nói: “Được rồi được rồi, trời nóng quá, chúng ta mau đi thôi.”
Dường như chẳng ai để ý đến cuộc đấu khẩu giữa đại ca và Thái tử nhị ca, cả đám hoàng tử dẫn theo phúc tấn của mình vừa nói vừa cười tiến về phía Dục Khánh Cung.