Chu Vân Thanh nói xong thấy bà nội không nói gì, bèn hỏi: “Mẹ, mẹ có thấy chúng con quá nhẫn tâm không?” Ba mươi sáu, ba mươi bảy năm tình cảm, nói không cần là không cần nữa.
Hồ Đức Dung lập tức lắc đầu: “Sao có thể chứ? Không nhận mới là lẽ thường tình.” Nói cho cùng thì đây là con của kẻ thù, chỉ là bà đang nghĩ đến tính cách của Trần Tố, e là sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu.
Nhưng mà chuyện này bà cũng không nói ra, có hơn thua đến mấy thì đã sao, đây đâu phải là của nó, nó chiếm đoạt tổ ấm của người khác ngần ấy năm, không đòi lại những gì đã bỏ ra đã là nhà họ Trần nhân từ lắm rồi.
Nhắc đến con gái, Chu Vân Thanh lại bắt đầu áy náy đau lòng: “Bà nói xem sao tôi lại ngốc nghếch như vậy chứ? Sao ngần ấy năm trời con lại không phát hiện ra Trần Tố căn bản không phải con gái ruột của mình chứ? Giờ nghĩ lại rõ ràng nó rất ích kỷ vô tình, mà con lại không hề nghi ngờ gì cả.” Nếu như sớm phát hiện ra thì con gái bà đã không phải đến tận mấy chục năm sau mới được trở về rồi.
Hồ Đức Dung nhìn dáng vẻ tự trách của Chu Vân Thanh, dịu dàng nói: “Vân à, chuyện này không trách bà được, cho dù đứa nhỏ có ích kỷ vô tình thì làm ba làm mẹ ai lại đi nghi ngờ con mình chứ? Đó là đứa con mình đánh đổi bằng cả mạng sống mà.” Chỉ có thể tự trách bản thân mình chưa làm tốt, khiến con cái phải chịu ấm ức mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây