Trần Uyển Trân chưa bao giờ cảm nhận được tình thân nào ở nhà họ Trần, kiếp trước cũng chỉ cảm nhận được trong một thời gian ngắn ngủi, cả nhà đã ly tán.
Khi những tình thân này lại đến trước mặt cô, cô không thể kìm lòng được nữa, bao nhiêu năm tủi nhục và tiếc nuối của kiếp trước như tìm được chỗ trút bỏ.
Nghe anh cả lại xin lỗi mình, nước mắt cô không kìm nén được nữa, như cơn lũ vỡ đê không sao ngăn nổi.
"Anh cả..."
Một tiếng anh cả, ngữ điệu uyển chuyển ẩn chứa bao nhiêu năm tủi nhục và niềm vui sướng khi người thân đoàn tụ, khiến người ta nghe mà mềm lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây