“Không được.” Trần Quý Uyên từ chối: “Năm đó bố vì tình thế nên không thể ở bên cạnh mẹ con, dẫn đến việc con gái bị tráo đổi, bố phải đi đón con gái về nhà.” Ông muốn nói với con gái rằng, từ nay về sau con đã có gia đình, có bố mẹ yêu thương, anh trai che chở, sau này ai cũng không được phép bắt nạt con nữa, bố dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ con.
Còn cả cháu gái ngoại của ông nữa, ông phải yêu thương con bé gấp bội, bù đắp lại những năm tháng ông lơ là.
“Ông nội, sức khỏe của bà nội không chịu nổi những chuyến đi xa xôi như vậy đâu, mấy hôm nay bà đã không được khỏe, ông phải ở nhà với bà, ông mà đi thì bà chắc chắn cũng sẽ đi, nếu như bà vì đi đường xa mà sức khỏe lại có vấn đề gì, thì ông bảo cô út vừa về nhà biết phải làm sao, cô ấy sẽ tự trách, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy là do mình mà bà mới như vậy.”
“Chẳng lẽ ông muốn nhìn cô út đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy lại phải sống trong sự tự trách hay sao?”
Trần Luật nói xong thấy ông nội không nói gì thì nói tiếp: “Con dự định là sẽ khởi hành vào sáng sớm, như vậy trời sáng là có thể đến Đại Hà, nếu thuận lợi, trưa nay con có thể đưa cô út và em gái về nhà đoàn tụ với mọi người.” Ông nội cũng đã lớn tuổi rồi, trước đây trên chiến trường lại bị nhiều thương tích, thật sự không thích hợp để đi đường suốt đêm như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây