"Ngưng Sơ, con còn nhớ cha con trông như thế nào không?" Trần Uyển Trân lải nhải nói một hồi lâu rồi quay sang hỏi con gái một cách dịu dàng.
Thẩm Ngưng Sơ đều đặt ảnh của cha trong nhà, thường xuyên nhìn nên đương nhiên sẽ không quên, tuy cô và cha không ở bên nhau lâu, nhưng trong ký ức sâu thẳm luôn nhớ có một người đàn ông mặc quân phục cao to đẹp trai, mỗi lần về nhà đều gọi tên cô và mẹ từ xa, khi nhìn thấy cô thì sẽ lập tức ngồi xổm xuống để cô cưỡi lên cổ, ông cứ như vậy chở cô trên lưng, một tay dắt mẹ đi về nhà.
Tuy cha không ở nhà nhiều, nhưng tình yêu thương của cha dành cho cô chưa bao giờ thiếu vắng.
"Con nhớ, cha con rất đẹp trai." Lại còn hay cười, hàm răng trắng bóng, nhìn thấy hai mẹ con từ xa đã cười toe toét, hàm răng trắng đến chói mắt.
Chuyện của Thẩm Bách Bình, Trần Uyển Trân cả đời này bà cũng không thể nào quên, điều này dĩ nhiên Tống Chiêu Huy cũng biết, bất quá sống đến cái tuổi này rồi chú ấy cũng đã sớm thản nhiên lắm rồi, vì chuyện này mà trước khi kết hôn hai người còn cùng nhau đi tế Thẩm Bách Bình một chuyến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây