Nhìn bóng lưng cô đơn của Cố Khiếu Hành, Thẩm Ngưng Sơ thầm bật cười, nhỏ giọng nói với Trần Quý Uyên: “Ôi, con còn một chuyện quên nói với anh Cố, ngoại ơi, con ra ngoài một lát.” Nói xong cô như một cơn gió chạy mất.
Ông Trần Quý Uyên nhìn theo bóng dáng cháu gái rời đi, không khỏi thở dài một tiếng, cháu gái lớn rồi, giữ không được nữa.
"Cố Khiếu Hành!" Thẩm Ngưng Sơ chạy ra ngoài, thấy người này vậy mà đã đi ra đến sân rồi, nhất thời có chút giận dỗi, vậy mà một khắc cũng không đợi mình.
Cố Khiếu Hành dừng bước, nhìn người con gái đuổi theo mình, khóe miệng nở nụ cười rõ ràng, trái tim vừa rồi còn có chút phiền muộn cũng theo đó tan biến trong nháy mắt cô xuất hiện.
"Tiểu Sơ..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây