Đừng nhìn Thái Hạc Chương ngày thường nghiêm khắc với cháu ngoại và binh lính bên ngoài như một ông cụ khó tính, nhưng ở nhà lại là một người chồng sợ vợ chính hiệu, nghe vợ nói vậy liền lập tức hóa thân thành ông cụ tủi thân, “Tôi đây không phải là lo lắng cho bà sao? Thằng nhóc thối tha này suốt ngày sai bảo người khác.”
Hồ Đức Dung vỗ nhẹ vào tay chồng, vui vẻ nói: “Tôi vui.” Nói xong còn nháy mắt với chồng một cách thần bí: “Ông còn chưa biết đâu, A Hành nhà mình ngày mai đã hẹn Tiểu Sơ đi chèo thuyền ở công viên Đông Hồ rồi.”
Thái Hạc Chương chỉ hơi sững người một chút, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, há hốc mồm, “Chỉ có nó với Tiểu Sơ thôi à?” Đều là người trẻ tuổi, Thái Hạc Chương cũng không phải là người cổ hủ, cháu ngoại muốn làm gì ông đương nhiên đều rõ.
Hồ Đức Dung cười hỏi lại: “Chứ sao? Ông không thấy A Hành ở trong phòng ủi quần áo phẳng phiu sao?” Lần đầu tiên thấy cậu ấy để tâm như vậy đấy.
“Tốt tốt tốt.” Thái Hạc Chương lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng đỡ lấy vai vợ, nói: “Để tôi đi đun nước sôi cho thằng bé, đun bao nhiêu bình cũng được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây