“Không còn nữa thì tốt.” Cố Tiêu dùng đũa chọc giò heo hai cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Thẩm Hi Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng yên tĩnh lại, tim Thẩm Hi Hòa đập kịch liệt, hắn vuốt ve đầu ngón tay, cảm giác vừa nãy có lẽ đã đụng trúng rồi, nhưng cũng có cảm giác chưa đụng trúng gì cả.
Trong lòng hắn rối loạn đến cực điểm, chỉ muốn nói nhiều thêm mấy câu với Cố Tiêu, “Đúng rồi! Tiểu Tiểu, đây là đậu nành sao……”
Non nửa chén đậu nhỏ có màu vàng óng ánh, Thẩm Hi Hòa cũng là người làm quen việc nhà nông, cho nên nhận ra được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây