Gió biển lạnh lẽo vô tình thổi vào mặt cô. Tần Dao bước lên vài bước trong cơn mơ màng, tay cô bám vào lan can, nhìn xuống làn nước biển màu đen sâu thẳm, kéo dài đến tận chân trời, lạnh lẽo và đầy bí ẩn.
Nước biển không ngừng va vào thân tàu, tạo ra những mảng bọt tung tóe, bất ngờ tạt vào mặt Tần Dao.
Những hạt bọt như sương mù rơi xuống mặt cô, chẳng mang lại cảm giác gì. Cô liếm môi, chỉ cảm nhận được vị mặn đắng của nước biển.
Ngay cả nước biển cũng đang cười nhạo sự tự luyến của cô.
Tình yêu ư? Gặp quỷ đi, tình yêu!
Quay lại khoang tàu, những giấc mộng mơ hồ trong cô đều vỡ tan. Không còn kỳ vọng gì nữa, Tần Dao kỳ lạ mà thiếp đi. Ngày hôm sau, tinh thần của mọi người đều không cao. Tần Dao ăn chút gì đó, theo tàu tiếp tục hành trình, lênh đênh đến tối. Cả ngày hôm đó, cô không nói chuyện với Hứa Duy, cũng chẳng nói nhiều với Cố Trình.
Cô chỉ nghe thấy Điền Thục Vân phía sau ríu rít với mấy cô gái khác về chuyện kết hôn và tìm bạn đời.
Thời gian tàu cập bến thành phố Gia là 8 giờ 30 phút tối. Hành trình của họ đã di chuyển khoảng 26, 27 giờ đồng hồ.
Tàu cập bến, mọi người lần lượt xuống tàu. Sau một ngày nghỉ ngơi, tinh thần Tần Dao phấn chấn, nhanh chóng lấy hành lý và ba lô của mình, không nhìn về phía Cố Trình.
Cô không nói lời tạm biệt với Cố Trình. Dù gì họ cũng chỉ là người xa lạ.
Biết được độ hảo cảm thực sự của Cố Trình đối với mình, cả ngày cô cảm thấy khó chịu khi ở gần anh. Đúng vậy, cô không còn là hoa khôi xinh đẹp của trường nữa, mà giờ đây chỉ là một cô nàng nặng 70 kg. Người ta có thể không nói ra, nhưng trong lòng có lẽ đã chán ghét cô. Cô trơ mặt quấn quít, thật khiến người ta ghét bỏ.
Anh đầy sự nghi ngờ về cô. Nghi ngờ điều gì chứ? Nghi cô tự luyến, có ý đồ gì với anh sao?
“Cho tôi một phòng, nghỉ một đêm.” Tần Dao lấy ra giấy giới thiệu, điền đầy đủ thông tin, chuẩn bị nghỉ lại một đêm ở nhà khách.
Cô mang hành lý lên lầu. Phòng ở tầng hai, khi mở cửa ra, căn phòng phảng phất có hơi ẩm ướt. Điều kiện ở đây không được tốt, trong phòng nhỏ chỉ có vài món đồ bằng tre đơn sơ.
Nước chảy trong nhà vệ sinh rất yếu, mãi mới lấy đầy một chậu. Tần Dao lau mặt rửa ráy qua loa rồi nằm trên giường. Nằm một lúc, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, lấy ra một tờ giấy từ trong ba lô, trên đó là địa chỉ được viết bằng nét chữ bay bổng.
Tần Dao xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, không chút lưu luyến mà ném vào thùng rác.
Cô nghĩ thầm, đồ nhóc con, cảm ơn vì đã ghét tôi đến vậy nhưng vẫn cùng tôi ra ngoài ngắm sao.
Nhưng, từ giờ, không gặp lại nữa.
“Tần Dao.”
Khi xuống tàu, Cố Trình đã gọi cô vài lần, có điều cô gái nhỏ đứng giữa đám thanh niên trí thức cứ làm bộ không nghe thấy, như thể việc ngồi tàu đã lấy đi sức sống của cô, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này, hành lý cũng không còn là gánh nặng với cô nữa.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Tần Dao không tốt, Cố Trình còn tưởng cô say sóng, không khỏe khi ngồi tàu cả ngày, đợi đến khi cô lên bờ nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ hơn.
Cố Trình cố ý giữ khoảng cách với cô. Xuống tàu xong, anh gặp một đồng đội quen thuộc ở cảng và trao đổi vài câu công việc.
“Đội trưởng Cố, anh đang nghỉ phép à? Sao lại ăn mặc thế này?”
“Ra ngoài làm chút việc.”
Cố Trình lấy lại gói đồ gửi nhờ ở nhà đồng đội. Trong đó có bộ quân phục của anh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin