Xuyên Thành Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Niên Đại Văn

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

Trong bóng tối, người bên cạnh nắm lấy cổ tay cô, Tần Dao ngẩng lên, đối diện với một đôi mắt đen tuyền như bầu trời đêm.

Cố Trình xoa bóp huyệt ở tay cô, hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Tần Dao nằm bệt ra ghế, như một con heo chết chẳng muốn mở mắt ra, để mặc Cố Trình xoa bóp cho mình. Người này thật chẳng dịu dàng chút nào, dùng sức khiến cô đau muốn chết.

Đau đến mức nước mắt rơi xuống.

Tần Dao ngồi thẳng dậy, vội rút tay lại, liên tục nói: “Đỡ rồi, đỡ rồi.”

Cô thở hổn hển hai tiếng, nhìn xuống mu bàn tay mình, quả nhiên thấy một vùng vết móng tay hình trăng khuyết chằng chịt.

Tất cả đều là do Cố Trình “xoa” ra.

Cô không rõ anh có ấn đúng huyệt theo kiểu Đông y không, nhưng đau thì chắc chắn rất đau. Nỗi đau khiến cô tỉnh táo hẳn, tiếng ù trong tai cũng dịu bớt.

“Ở trên tàu thật không thoải mái.” Ngồi trong khoang tàu, cô có cảm giác mình giống bị bọc trong một quả bóng, không khí xung quanh loãng, như thể có áp lực vô hình đè nặng lên cô.

Cố Trình cười khẽ: “Còn chưa gặp bão lớn đâu.”

Tần Dao tò mò đến gần anh, hỏi: “Buổi tối không ngủ được trên tàu, các cậu thường làm gì?”

Cô gái nhỏ tràn đầy tò mò và sự khám phá, đôi mắt mở to như mắt mèo, sáng rực như những ngôi sao trên biển.

“Ra ngoài ngắm sao.”

Thế là họ cùng ra boong tàu ngắm sao. Trong khoang tàu ngột ngạt, trên boong thì gió lớn, lan can quanh tàu không cao lắm, trên đó còn buộc mấy chiếc phao cứu sinh.

Tần Dao nhìn lan can, cảm thấy lo lắng, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra những viễn cảnh đáng sợ.

“Cậu không cảm thấy thiết kế lan can này không an toàn à? Dưới có khe hở lớn thế kia, nhỡ trượt ngã thì người sẽ tuột thẳng xuống biển.” Tần Dao kéo áo Cố Trình, chỉ xuống làn nước đen ngòm phía dưới.

Cố Trình bước nhanh tới lan can, quay đầu lại thấy Tần Dao chết cũng không chịu lại gần, anh nhịn cười, kéo cô một cái: “Không có ai ngốc đến thế đâu.”

Tay vịn lan can của Tần Dao run rẩy, như thể cô đang đứng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, đầu óc không ngừng tưởng tượng mình rơi xuống biển.

Cô chợt nhận ra, cưới một người đánh cá cũng thật nguy hiểm.

Cảnh sát biển canh gác trên tàu thấy hai người họ ra ngoài, tưởng là thanh niên trí thức có ý định bỏ trốn, liền cảnh báo: “Đến vị trí này rồi, có nhảy xuống biển cũng chẳng sống nổi mà bơi đến cảng đâu, chỉ có thể làm mồi cho cá thôi.”

“Chúng tôi không phải là thanh niên trí thức.” Cố Trình nói chuyện với cảnh sát biển vài câu, Tần Dao không hiểu họ nói gì, nhưng sau đó cảnh sát biển để họ tiếp tục ở trên boong hóng gió.

Hai người ngồi trên boong tàu, Tần Dao tò mò hỏi Cố Trình về những lần đi đánh cá trước đây. Cố Trình đơn giản kể vài chuyện cho cô nghe.

Vùng biển Nam Hải rộng lớn, ngoài đảo Quỳnh Châu, còn có vô số hòn đảo lớn nhỏ khác. Nhiều tàu cá ra khơi đánh bắt sâu, sau đó ghé vào các đảo Nam Dương để phơi khô cá, rồi mới quay về.

Có những lúc thời tiết không thuận lợi, gặp bão phải mắc kẹt trên một hòn đảo hoang trong thời gian dài.

Đi biển đánh cá, cũng dễ gặp phải ngư dân và quân đội của các nước khác.

“Trên đảo, chỉ cần ở vùng nước nông là có thể thấy một dải san hô rất đẹp. Còn có thể vớt được ngọc trai tự nhiên.” Những điều Cố Trình kể đối với Tần Dao chẳng khác gì một câu chuyện phiêu lưu kỳ thú.

Bây giờ môi trường tự nhiên còn rất tốt, trên đảo không nhiều người, ít ô nhiễm, cả một vùng san hô rộng lớn, ngọc trai tự nhiên vẫn chưa bị khai thác hết. Biển cả chứa đầy kho báu thiên nhiên.

“Chả trách ra khơi lại khiến người ta cảm thấy sôi sục thế.” Tần Dao nghe mà say mê, tràn đầy sự mong đợi.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️