Xuyên Thành Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Niên Đại Văn

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Tần Dao đứng dậy, dưới ánh nhìn của Hứa Duy, bước đến hàng thứ ba. Cô nhìn thẳng vào Điền Thục Vân, khí phách nói: “Người cô vừa xấu xí, tâm hồn cũng bẩn thỉu, gọi cô là “Sửu Sửu” (xấu xí) được không? Nghe còn hay hơn “Xấu Ma Chê Quỷ Hờn” đấy, rất hợp với cô.”

“Sửu Sửu, cô nghe thấy không, thật là dễ thương.”

Điền Thục Vân đứng sững lại, sau đó tức giận nói: “Cô mới là xấu.”

Hứa Duy tròn mắt ngạc nhiên, cậu ta bảo cô can ngăn, sao cô lại còn châm dầu vào lửa nữa.

Tần Dao cười, kéo áo của Cố Trình: “Anh thấy cô ta có xấu không?”

Cố Trình đứng thẳng người, thờ ơ đáp: “Đều xấu cả, mặt xấu, tâm hồn cũng không đẹp.”

Xung quanh vang lên tiếng cười và những lời bàn tán nhỏ.

“Người xấu thường gây chuyện, đáng bị đặt biệt danh.”

“Chỉ khi bị chọc đúng chỗ đau mới biết đau, thích đặt biệt danh cho người khác, mọi người cẩn thận đấy, gọi anh ta thêm vài tiếng Nụy Đắng Nhi, tránh cho lần sau gặp anh ta có thể sẽ đặt biệt danh cho cậu đấy.”

“Cô ta thấy “Tráng Tráng” dễ thương, gọi cô ta là “Tráng Tráng” đi.”

Gương mặt của nam thanh niên lùn và Điền Thục Vân đỏ bừng vì xấu hổ, cảm giác vô cùng khó chịu khi nghe những lời xì xào xung quanh.

Tần Dao và Cố Trình trở về chỗ ngồi.

Tàu lắc lư, nhưng Cố Trình bước đi rất vững vàng, rõ ràng anh đã quen ở trên tàu, còn Tần Dao suýt ngã khi ngồi xuống, Cố Trình nhanh tay đỡ cô.

Khi đã ngồi vững, Tần Dao cười nhìn sang chàng thanh niên bên cạnh. Dù khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, nhưng đường nét mạnh mẽ của cằm vẫn hiện rõ.

Cậu em trai nhân viên tàu cá không chỉ tốt bụng mà còn có gương mặt dễ nhìn.

Tần Dao lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng nhạt từ túi và đưa cho anh, Cố Trình nhướng mày, ngạc nhiên.

“Cảm ơn cậu vì hành động vừa rồi, từ giờ chúng ta là bạn nhé.” Tần Dao cười tươi, chớp mắt.

Vào thập niên 70, người ta có thói quen tặng khăn tay cho nhau. Nhiều học sinh trung học trước khi rời trường thường trao khăn tay cho bạn bè.

Chưa lên đảo, Tần Dao đã chuẩn bị kết bạn với Cố Trình. Cô còn cân nhắc việc để anh trở thành ứng cử viên cho việc kết hôn của mình. Anh không chỉ đẹp trai, tốt tính mà còn là nhân viên của công ty tàu cá, cũng xem như một công nhân quốc doanh, điều kiện không tồi.

Đi biển, sau này không chừng còn có thể phát tài.

Cố Trình nhận lấy chiếc khăn tay của cô, Tần Dao hỏi anh địa chỉ công ty tàu cá, nói rằng sau khi lên đảo, cô sẽ tìm anh chơi khi rảnh.

Cố Trình viết chi tiết địa chỉ một cách thoải mái, khi đưa cho Tần Dao, anh khẽ mỉm cười.

Ở phía sau, Điền Thục Vân nghe thấy Cố Trình chỉ là một ngư dân, cô ta không khỏi bĩu môi, khoe khoang với người phụ nữ lạ ngồi cạnh: “Tôi không giống các cô, tôi không phải là thanh niên trí thức đến đảo, tôi chỉ đến thăm họ hàng thôi. Chị họ tôi đã lấy một sĩ quan hải quân, đợi tôi lên đó rồi, chị ấy cũng sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi.”

Nghe Điền Thục Vân nói vậy, các nữ thanh niên trí thức khác tò mò hỏi tới tấp.

Tần Dao nghe vậy, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

Đêm trên biển là một màn đen vô tận, làn nước xanh biếc và trong vắt giờ đã biến thành từng đợt sóng đen cuộn lên từng cơn, con tàu lắc lư lúc nặng lúc nhẹ.

Tần Dao ngồi trong khoang tàu, rõ ràng mắt đã díp lại vì buồn ngủ, nhưng cảm giác như bị mất ngủ, không tài nào chợp mắt được, cơ thể mất trọng lực mạnh mẽ, tai cô nghe thấy tiếng ù kéo dài.

Thay đổi tư thế ngồi mấy lần vẫn thấy khó chịu, Tần Dao lấy khăn tay che miệng, cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️