“Đương nhiên là cần mạng.” Đường Kiều nói một cách tự nhiên: “Nhưng muốn có được thứ tốt thì phải chấp nhận rủi ro nhất định, không phải sao?”
Nghe vậy, Hồ Sóc nhìn nàng với ánh mắt khác hẳn.
Người ta nói, cơ hội và nguy hiểm luôn song hành, điều này trong tu tiên giới ai ai cũng biết, nhưng khi nguy hiểm cận kề, thực sự làm được điều này thì rất ít.
Huống chi nàng còn nhỏ tuổi như vậy thì lại càng đáng quý.
Hồ Sóc lặng lẽ cất ngọc bội, sau đó lục lọi trong tay áo một hồi, cuối cùng lấy ra một viên hồi xuân đan nhỏ như móng tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây