Hắn cắn không mạnh, đầu lưỡi khẽ lướt qua làn da của Đường Kiều, mang lại cảm giác ẩm ướt và tê dại. Cuối cùng Đường Kiều cũng tỉnh lại, nàng theo phản xạ đánh một cú chỏ, nhưng lại nhớ tới việc Thẩm Tất Đăng không mẫn cảm với đau đớn thì liền vội thu tay, cưỡng ép ngừng lại đòn đánh này.
Hành động thu tay của nàng quá rõ ràng, người bình thường cũng có thể nhận ra, huống hồ là Thẩm Tất Đăng đã từng giao đấu với nàng vô số lần.
Thẩm Tất Đăng hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn nàng, khóe môi nở một nụ cười khó hiểu: “Nàng do dự rồi.”
Đường Kiều bình tĩnh nói: “Ta chỉ là không muốn lãng phí sức lực vào những việc vô nghĩa thế này thôi.”
Phương Anh được chôn ngay gần đó, điều này có nghĩa là họ không thể tùy tiện ra tay. Nàng cũng đã mệt cả ngày rồi nên so với việc đánh nhau thì nàng vẫn muốn nghỉ ngơi hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây