Thẩm Tất Đăng nghe vậy thì chống cằm suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nói: “Ta lại biết một nơi có môi trường khá tốt, cũng sẽ không bị ai quấy rầy.”
Đường Kiều lập tức nhìn hắn: “Nơi nào?”
Thẩm Tất Đăng nở nụ cười nhẹ: “Ngọn núi ta từng ở lúc nhỏ.”
Đường Kiều theo Thẩm Tất Đăng đến ngọn núi hắn nói.
Đúng như lời hắn, môi trường ở đây quả thực rất tốt. Trên núi mây bay lượn lờ, rừng cây xanh biếc, gió mát trăng trong, không có dấu vết bị phá hoại, thỉnh thoảng còn có dã thú chạy lướt qua trong rừng, tiếng lá cây xào xạc, càng làm cho nơi này thêm phần thanh u yên tĩnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây