Thiếu niên mặc áo đen tựa lưng vào tấm bia đá, ánh mắt cười như không cười nhìn nàng.
“Sao ngươi cứ bám theo ta vậy?” Đường Kiều hờ hững liếc mắt nhìn lên, giọng điệu bình tĩnh ẩn chứa sự chế giễu: “Mới nửa ngày không gặp đã chịu không nổi rồi sao?”
“Quả nhiên nàng rất hiểu ta.” Thẩm Tất Đăng khẽ cúi người, ánh mắt chăm chú nhìn nàng: “Ta thực sự có chút chịu không nổi.”
Đột nhiên Đường Kiều cảm thấy không biết nói gì tiếp.
Nàng mím môi và nói: “Ta có việc phải làm, có chuyện gì để ta quay lại rồi nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây