Thôi Lê nhìn nàng ta: “Ngươi rất thích tiểu hồ ly đó?”
Kinh Tiểu Ngọc đột nhiên im lặng.
“Không hẳn là thích…” Giọng nàng ta nhẹ nhàng, vệt nước mắt lấp lánh: “Chỉ là đồng bệnh tương lân mà thôi.”
Thôi Lê nhớ lại cảnh ngộ của con hồ ly nhỏ, nhíu mày: “Ý ngươi là…”
“Gia đình ta cũng bị giết sạch.” Kinh Tiểu Ngọc khẽ gật đầu, thần sắc trở nên ảm đạm và vô cảm: “Bọn họ là một đám sơn tặc, chỉ vì phụ thân ta không đưa tiền cho chúng, chúng giết cả nhà ta. Phụ mẫu ta, gia gia và nãi nãi, thậm chí cả con chó nhỏ mà ta nuôi… Nếu không phải mẫu thân ta giấu ta trong tủ, có lẽ ta cũng đã chết ngày hôm đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây