Đường Kiều không vùng vẫy, cứ thế mà va vào khung cửa.
Nhưng lưng nàng không hề cảm thấy đau đớn, vì cánh tay của Thẩm Tất Đăng đang lót phía sau, ngăn cách nàng và khung cửa.
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, trên môi mang theo một nụ cười: “Sao thế? Thẹn quá hóa giận rồi à?”
Thẩm Tất Đăng mắt sâu thẳm, như đang ngờ vực mà khẽ lặp lại: “Thẹn quá hóa giận?”
“Ngươi biểu hiện quá rõ ràng.” Đường Kiều không chút khách khí mà châm chọc: “Biểu cảm, ánh mắt của ngươi, tất cả đều viết rõ ràng, ta chỉ cần nhìn một cái là thấy hết...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây