“Không đâu.” Thôi Lê lạnh nhạt nói: “Khóa Câu Linh rất chắc chắn, trừ khi ta cũng bị thổi bay, nếu không thì nó không có khả năng bị thổi đi.”
Đường Kiều dừng lại một chút rồi đáp: “Nhưng mà nó đã hắt xì đến mức nước mũi lên người ngươi rồi.”
Thẩm Tất Đăng đang tựa đầu ngủ gà ngủ gật thì khi nghe đến đây, hắn khẽ nâng mắt liếc nhìn qua.
Thôi Lê cúi xuống nhìn lại chính mình.
Đúng như Đường Kiều nói, vì tiểu hồ ly được hắn ôm trong lòng nên nước mũi của nó đều dính hết lên quần áo của hắn, còn lẫn cả nước mắt và nước miếng, nhìn qua một mảng nhầy nhụa vô cùng ghê tởm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây