Dưới chân những ngôi nhà, có một con kiến rất nhỏ, nếu không phải Thôi Lê chỉ ra, thì chẳng ai nhận ra nó.
Ân Hiểu chỉ vào hình ảnh, nói: “Kiến!”
“Không.” Thôi Lê lắc đầu: “Đó là ta.”
Mọi người lập tức im lặng.
“Các người rời đi rồi, mà ta không yên tâm nên quay lại điều tra thêm một lần nữa.” Thôi Lê nói: “Kết quả là khi đang điều tra dở dang thì đột nhiên sương mù bốc lên từ trên núi. Khi ta bước ra khỏi nhà thì đã biến thành thế này rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây