Đường Thanh Hoan lại có vẻ không mấy chú ý, nàng ta và Đường Kiều đi song song, mặc dù từ đầu đến cuối không nhìn Đường Kiều, nhưng ánh mắt cứ luôn lơ đãng về phía nàng.
Đường Kiều đã sớm nhận ra điều đó. Nhưng nàng không có hứng thú để đoán suy nghĩ của Đường Thanh Hoan nên dứt khoát giả vờ không thấy, rồi nhanh chân bước đi.
Cuối cùng Đường Thanh Hoan không nhịn được nữa mà gọi: “... Đường Kiều.”
Giọng nàng ta không lớn và hơi rụt rè, còn đáng thương hơn bình thường.
Đường Kiều dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Ngươi gọi ta?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây