Những người dân tỉnh lại đều rất bối rối, nhiều người thậm chí không biết đây là nơi nào, ký ức về thôn An Lạc cũng biến mất theo.
Thôi Lê lại đi tìm ba người Lý Tử Thu. Họ cũng đã khôi phục lại ký ức là Dạ Hành Sứ nhưng không nhớ tại sao mình lại ở lại, cũng không nhớ những người thân mà mình đã ghép nối.
“Xem ra tác dụng của cổ trùng cũng biến mất theo.” Thôi Lê suy đoán.
“May mà không có thương vong.” Đường Kiều nói xong câu này, rồi lộ vẻ nghi ngờ: “Là ngươi phá hủy mắt trận sao? Sao Kinh Tiểu Ngọc không ngăn cản ngươi?”
“Không phải ta.” Thôi Lê lắc đầu: “Là Ân Vân và Ân Hiểu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây