“Lại làm sao?” Thôi Lê kiên nhẫn hỏi.
“Ta chỉ muốn cảm ơn ngươi...” Dường như Kinh Tiểu Ngọc có chút ngượng ngùng. Nàng ta xoa xoa mũi, giọng điệu nhanh chóng trở nên hoạt bát: “Ngươi xem, ta đã nói rồi mà! Ngươi rất đáng tin cậy.”
Thôi Lê có chút không thoải mái, hắn không phản bác mà chỉ nhỏ giọng nói: “Nhìn đường đi.”
Kinh Tiểu Ngọc cười ngọt ngào: “Được.”
Trước sân nhà trưởng thôn, thiếu niên bưng một bát nước trong, vẻ mặt nhiệt tình chân thành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây