Sân không có cửa, Kinh Tiểu Ngọc quen đường quen lối đi vào, ở trong sân gọi một tiếng:
“Trưởng thôn ơi!”
Tiếng nàng ta rất to, trong trẻo và vang dội. Theo tiếng đáp lại từ trong nhà ‘đến đây, đến đây’, một nam tử trung niên từ ngưỡng cửa đi ra.
Đằng sau ông ta còn có một phụ nhân hơi mập, nàng ta bế một đứa trẻ trong lòng. Đứa trẻ đang mở to mắt, tò mò nhìn đám người lạ mặt này.
“Trưởng thôn à, mấy người này là người qua đường, muốn đến thông chúng ta xin ngủ trọ.” Kinh Tiểu Ngọc nói thẳng thắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây