Gia Luật Gia Ương mở ra: “Gia Luật Gia Ương là kẻ ngốc, Gia Luật Gia Ương là kẻ ngốc, Gia Luật Gia Ương là kẻ ngốc... Ta không đọc sai chứ.”
Biết rõ là có ý gì còn có thể nói ra, Dung Xu nghĩ đến chuyện nằm gai nếm mật, mười năm mài một thanh kiếm.
Chờ Gia Luật Gia Ương biết, nói không chừng sẽ giết nàng diệt khẩu. Nhưng rõ ràng hắn gạt người trước.
Dung Xu cảm thấy thật vô vị: “Không sai, vậy ngài về viết đi, viết xong học thứ khác.”
Gia Luật Gia Ương ồ một tiếng, giọng điệu có vẻ thất vọng: “Dung Xu, Mã Cát bà bà lớn tuổi rồi, mùa đông tuyết trơn trượt, tay chân bà ấy không nhanh nhẹn, bổn vương muốn...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây