Năm nay Gia Luật Tranh tám tuổi, không muốn để cha nương lo lắng lại không thể để muội muội nhìn thấy nên lén lút rơi nước mắt ở trong chăn, còn bị thầy phát hiện nữa.
[Không có, chỉ là mùi thuốc cay khó chịu, con... muốn ăn điểm tâm!] mỗi ngày Cương Tiêm đều có, nó chỉ ăn được một lần.
Trần Minh Chi vừa xoa thuốc cho nó vừa nói: [Một chút nữa đi ăn. A Tranh, bây giờ con cảm thấy khổ nhưng lại không nghĩ đến cha nương con cả đời này có bao nhiêu khổ.]
[Lúc a nương con đến Ô Nhĩ chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ lớn hơn con hiện tại có tám tuổi thôi, ngồi xe ngựa đi mấy nghìn dặm mới đến nơi Ô Nhĩ lạnh giá đó, ngoại trừ nha hoàn đi theo thì một người quen cũng không có. Cữu cữu con... vô số lần muốn đón nương con trở về, nếu như khi đó Đại Sở đủ lớn mạnh thì không cần phải để công chúa đi hòa thân.]
[Ngự triều bây giờ Tây Nam có Lê quốc, trông thì yên ổn nhưng thực tế lại không yên ổn, Cương Tiêm là muội muội con, con muốn muội ấy giống như mẹ con đi trên con đường đi hòa thân sao.]
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây