Vũ Tam không muốn đi bộ để băng qua hoang mạc, càng không muốn đem nước và phần lương khô của mình cho ngựa, suy cho cùng thì vào thời điểm mấu chốt, đó đều là những thứ đồ cứu mạng mình.
Hắn ta nghĩ khi người Ô Nhĩ đi ngang qua hoang mạc thì chắc chắn sẽ mang đủ lương khô và nước cũng sẽ mang theo cỏ cho ngựa.
Hắn ta lại một lần nữa xem thường người Ô Nhĩ rồi.
Khó trách sao hắn ta dám mang theo thị vệ thân cận và Từ Cảnh Hành đến Ô Nhĩ, loại địa phương này đến một lần và không đến không có gì khác biệt.
Màn đêm buông xuống, một nhóm người muốn qua đêm ở sa mạc, xa xa vọng lại tiếng sói tru, hán tử rắn rỏi bị dọa đến tóc gáy dựng đứng, sau lưng đổ toàn thân mồ hôi lạnh giữa ngày đông.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây