Dung Xu không biết nhưng Ngọc Giai biết, Ô Âm Châu chưa bao giờ thêu, nàng ấy đã theo học từ một người thợ thêu, nàng ấy thậm chí còn hỏi sư phụ của mình rằng sợi thêu nào trông đẹp nhất, tính ra thì nàng ấy đã học được gần bốn tháng.
Dung Xu nói: “Có thời gian ta nhất định sẽ đến cảm tạ nàng ấy.”
Ngọc Giai gật đầu, Dung Xu đem chiếc túi thơm kia buộc quanh eo nàng.
Ngọc Giai lui ra ngoài, một lát sau lại tiến vào, “Vương Phi, đây là thức ăn và lông thú do phu nhân của mấy vị tướng quân mang đến tặng cho người, nếu có thời gian người qua xem một chút nhé.”
Đồ đạc cũng không ít, tất cả chúng đều được bỏ trong nhà kho.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây