Tay chân Triệu Nhan Hề bị trói lại, mùa hè tuy nóng nhưng trên đất vẫn rất lạnh, nàng bị mặt đất lạnh như băng làm cho tỉnh lại, nhìn thấy màn đêm tối đen và cánh cửa đóng chặt, thấy ám vệ không có ở đây, Triệu Nhan Hề còn chưa kịp nghĩ ra vì sao mình lại đến được đây, thì đã lập tức kêu to: “Có ai không, có ai không, mau cứu ta!”
Cánh cửa được đẩy từ trong ra ngoài, Từ Cảnh Hành từ trong nhà đi ra, nhìn thấy nàng hắn ta còn tưởng mình bị hoa mắt ù tai.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một hồi, Triệu Nhan Hề cắn môi dưới, lúc này không còn phân rõ đối với Từ Cảnh Hành là nàng hận nhiều hơn hay là yêu nhiều hơn: “... Từ đại nhân, có người trói ta, người là mệnh quan triều đình, xin hãy cứu lấy ta.”
Từ Cảnh Hành từ trên cao nhìn xuống Triệu Nhan Hề, nói: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này, không phải ngươi đã ở trên xe ngựa rồi sao, sao bây giờ lại chạy trốn ra ngoài thế.”
Trong lòng Triệu Nhan Hề chợt lạnh đi, không hiểu Từ Cảnh Hành có ý gì, chạy đi, rõ ràng nàng đổi vị trí với Dung Xu, rõ ràng trở về kinh thành rồi, chẳng lẽ Từ Cảnh Hành không biết, còn tưởng rằng người trong xe ngựa là nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây