Trương chưởng quỹ xoa tay: “Ô Nhĩ và Đại Sở vốn thân như một nhà, đồ trưởng công chúa làm ra, tiểu nhân nào dám giành công, nên nói thì phải nói. Còn chuyện dê bò từ Ô Nhĩ chở tới đây, nếu có người hỏi thì đương nhiên sẽ nói thật.”
Tang Kiệt nói: “Vậy văn thư kia cũng sửa lại đi.”
Trương chưởng quỹ khẽ gật đầu, trưởng công chúa là người tốt, người Ô Nhĩ ai cũng hào sảng lương thiện. Nếu thật sự mấy chục năm không có chiến tranh thì đó mới là vì nước vì dân.
Bây giờ một ngày tiệm lẩu có thể kiếm bốn năm mươi lượng bạc, một tháng hơn nghìn hai, cửa hàng mở càng nhiều kiếm càng nhiều, hơn nửa phần tiền lời không bao nhiêu cả.
Không cần làm gì, chỉ cần nhắc một câu có thể lấy nửa phần tiền lời, Trương chưởng quỹ cảm thấy đây là món hời từ trên trời rơi xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây