Dung Xu chỉ ngây ngốc quay đầu lại, hình như nàng nghe được tiếng Gia Luật Gia Ương gọi nàng.
Cỏ cây um tùm, Gia Luật Gia Ương vì chạy gấp, trên mặt bị lá cây cọ vào tạo thành mấy vệt máu.
Dung Xu trừng mắt nhìn: “Sao chàng lại ở chỗ này…”
“Ta không ở nơi này thì ai ở chỗ này nữa, nàng còn trông cậy vào Ô Âm Châu sao?” Âm thanh của Gia Luật Gia Ương trầm, còn mang theo tức giận: “Nàng chỉ biết lo cho mình, chạy đi đâu cũng không biết, nàng vẫn chờ con bé đến tìm nàng.”
Dung Xu cắn môi dưới, lại không trách Ô Âm Châu, Ô Âm Châu bảo nàng biết điều đợi, đừng có chạy lung tung, là chính nàng hái rau dại quên giờ, đi tới nơi này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây