Xuyên Sách: Giới Tu Chân Sao Lại Có Bệnh Như Thế Này

Chương 9:

Chương Trước Chương Tiếp

Bản tính của hắn nhạy cảm, chắc hẳn đang nghĩ cách bẻ cổ cô.

Thế nhưng, cho dù là tiểu ma đầu khát máu thích giết chóc, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với đệ tử núi Lăng Tiêu ——

Một khi thân phận của hắn bại lộ bởi vì chuyện này, chẳng những hắn không lấy được tiên cốt mà còn bị truy nã, được một mất mười.

Đúng như suy đoán của Tạ Tinh Diêu, đối phương chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười lạnh lùng.

“Chỉ là tài mọn thôi, không đáng nhắc tới.”

Yến Hàn Lai bắt chước giọng điệu của cô, lại có thêm một chút ý khôi hài: “Ngược lại, một mình Tạ cô nương xông vào Ám Uyên… Thân là đệ tử tiên môn, chẳng lẽ cô không biết đó là cấm địa chết chóc hay sao?”

Vấn đề lại bị vứt về phía cô.

Tạ Tinh Diêu không hề thua kém: “Hàng yêu trừ ma, sao có thể là tìm đường chết? Hơn nữa, chẳng phải Yến công tử cũng ở đó hay sao?”

Nói bóng nói gió, ngươi cũng có ý đồ riêng.

“Trừ ma ——”

Hai chữ này được nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Nếu như vậy, Tạ cô nương quả thật là người trẻ tuổi có chí có tài. Tuổi còn trẻ mà đã có mong ước cứu giúp chúng sinh, tại hạ ngưỡng mộ.”

Nham hiểm.

Trong toàn văn 《Thiên Đồ》, từ đầu đến cuối hắn có thành kiến sâu sắc với tiên môn, cũng chính vì thế mà vạ lây tiểu đệ tử Tạ Tinh Diêu cũng gặp họa theo.

Kẻ này mưu mô độc ác, Tạ Tinh Diêu không muốn dây dưa nhiều với hắn, nghe vậy cô chỉ mỉm cười:

“Yến công tử không màng nguy hiểm, cứu ta trong lúc nguy nan. Ta đã gặp nhiều người khẩu phật tâm xà, lá mặt lá trái. So với bọn họ, công tử tốt hơn gấp trăm lần.”

Dây cung vô hình trong không khí sắp đứt. Hai người đồng thời ngước mắt nhìn nhau, mỉm cười lễ phép.

Tạ Tinh Diêu chưa thu lại nụ cười, cửa gỗ bên cạnh đã mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên bưng một cái chén sứ.

Vị này chắc hẳn là đại phu trong y quán. Trong chén sứ đựng đầy thuốc mới nấu xong. Từ đằng xa đã ngửi thấy mùi vị đắng nghét khiến người ta khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn cô không thích uống thuốc.

Yến Hàn Lai vô tình nhìn về phía trước, cũng khẽ nhíu mày lại.

Không thể nào.

Lúc trước hắn bị yêu ma quỷ quái làm trọng thương, cũng chưa từng kêu ca câu nào, bây giờ… lại vì một chén thuốc mà nhíu mày à?

Yến Hàn Lai, chẳng lẽ hắn sợ đắng?

“Hai vị đều tỉnh lại rồi.”

Người đàn ông trung niên tiến lên vài bước: “Đây là thuốc của tiểu lang quân. Cậu bị ma khí xâm nhập, lại mất máu nhiều, cần phải nghỉ ngơi bồi bổ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️