Không phải lý do nào khác, mà là vì thật sự trông rất giống.
Hai mắt của người nọ không hề có tiêu cự, nét mặt hơi giật giật, động tác vụng về như con rối… quá giống.
Y càng cố gắng thì càng cứng nhắc.
“Ta vốn không muốn cho các vị xem vết sẹo của quá khứ, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, ta nhất định phải chứng minh trong sạch của hai huynh muội bọn ta.”
Tạ Tinh Diêu giả vờ đau khổ, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc túi trữ vật, tay phải khẽ nhúc nhích, lấy ra một viên đá tròn.
Kỳ trân đặc biệt chỉ có ở giới tu chân, đá Phù Ảnh.
Đá Phù Ảnh tương tự như máy chiếu, chức năng thần kỳ nhất của nó chính là chiếu ra những hình ảnh tưởng tượng trong thức hải của một người nào đó.
Tạ Tinh Diêu quyết tâm liều mạng, tập trung nhớ lại những đoạn phim ngắn mà cô đã xem của Ôn Bạc Tuyết, đổi dáng vẻ của người trong trí nhớ thành dáng vẻ sau khi y dịch dung.
Hình ảnh đầu tiên, Ôn Bạc Tuyết bị thương nằm giữa một cơn mưa tầm tã, mắt nhìn lên bầu trời.
Cả người bê bết máu, lẽ ra phải vô cùng đau đớn, nhưng đôi mắt kia lại không vui không buồn, không có vẻ gì là bị thương, mà giống như đang tạo dáng nhìn lên bầu trời với góc bốn mươi lăm độ hơn.
Hình ảnh thứ hai, Ôn Bạc Tuyết tỏ tình với nữ chính, nhưng bị từ chối một cách tàn nhẫn.
Y trợn trắng mắt, nghiến răng chịu đựng, ngũ quan nhăn nhúm theo độ cong kỳ lạ, khiến người ta khó mà phân biệt được rốt cuộc đó là giận dữ hay là phát bệnh cấp tính, ánh mắt của y vẫn trống rỗng như cũ.
Mù trong mù, người mù lòa.
Thậm chí còn có thể bị liệt cơ mặt và bị động kinh.
Mặc dù hình ảnh bên trong đá Phù Ảnh có thể làm giả, nhưng trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể nào mô phỏng được cảnh tượng chi tiết như thế.
Nói cách khác, những gì bọn họ nhìn thấy lúc này đây thật sự đã từng tồn tại trong trí nhớ của tiểu cô nương này.
Mọi người trầm mặc, quản gia đập bàn đứng dậy, vô cùng kinh ngạc: “Bọn ta sai rồi… Sao có thể cảm thấy hắn đang diễn kịch chứ? Người mù tự nhiên như thế, ai có thể diễn được đây!”
Trong lòng Tạ Tinh Diêu thấy sai sai: Không biết Ôn Bạc Tuyết sẽ vui hay buồn khi nghe được lời này.
Người đàn ông bên cạnh ông ta cũng nói tiếp: “Đúng thế… Ánh mắt đờ đẫn vô hồn như thế, nhất định không thể bắt chước được. Hắn đúng là hảo hán, bị thương nặng như thế, chảy nhiều máu như thế, vậy mà lại không hề nhíu mày một cái nào cả!”