Xuyên Sách: Giới Tu Chân Sao Lại Có Bệnh Như Thế Này

Chương 22:

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Thừa Vũ che giấu thân phận hồ yêu, tích lũy được không ít tiền bạc từ việc buôn bán rượu. Phủ đệ của Giang gia rất hoành tráng, ngói xanh uốn lượn, tường cao sân rộng.

Tạ Tinh Diêu nhìn xung quanh, nghe thấy Ôn Bạc Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thuật dịch dung này chắc là không bị phát hiện đâu nhỉ?”

Cô im lặng gật đầu.

Nguyên chủ quen biết với Giang Thừa Vũ, một khi bị hắn ta nhận ra, chắc chắn sẽ bị giết diệt khẩu. Cô và Ôn Bạc Tuyết đều là pháp tu, tạo ra một gương mặt giả là chuyện không hề khó khăn.

“Hai vị là nhạc công đến đây ứng tuyển sao?”

Một tên nô tài trẻ tuổi trông cửa lễ phép cười nói: “Mời đi theo ta.”

Giang phủ rất lớn, lối vào là một con đường rộng rãi vắng vẻ, hai bên là cây cối xanh tươi và dây leo xanh tươi rải rác, cây cỏ um tùm.

Theo nguyên tác, nơi này sao chép chín mươi phần trăm nhà cũ của Bạch Diệu Ngôn, dùng để tô điểm cho sự thâm tình của tra nam.

Đi qua khu vườn, có thể trông thấy đình nghỉ mát giữa hồ. Ngồi trong đình, có nam có nữ, ai nấy cũng đều ăn mặc sang trọng, ở chính giữa là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang chơi đàn Không.

Tiếng đàn Không uyển chuyển như gió, lúc đầu trong trẻo và yếu ớt, tựa như gợn sóng giữa hồ, sau đó, phảng phất như lọ bạc chợt vỡ tan, dồn dập mênh mông.

Tạ Tinh Diêu: “Đúng là cao thủ.”

Nếu tất cả nhạc công đều có trình độ này, với tài nghệ nửa vời của cô, nhất định không đọ lại nổi.

Sau khi tiếng đàn Không kết thúc, vài người bên cạnh xì xào bàn tán.

“Thật sự rất hay, nhưng ta luôn cảm thấy, cảm thấy hơi thiếu gì đó.”

Một người đàn ông trung niên khoanh tay, vẻ mặt hơi bối rối: “Ờ thì, không sôi nổi cũng không mãnh liệt, không thể đả động lòng người.”

Một người phụ nữ khác đang ngồi thẳng lưng gật đầu: “Cả bài rất hay, nhưng bởi vì quá hay nên không để lại cho ta ấn tượng sâu sắc.”

Rõ ràng là cố ý gây khó dễ.

“Người đàn ông vừa nói chuyện là quản gia của Giang phủ, theo nguyên tác, ông ta là người bình thường chẳng hay biết gì cả; còn người phụ nữ kia, chính là mẹ của Giang Thừa Vũ.”

Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Bạch Diệu Ngôn vừa tỉnh lại, tất nhiên Giang Thừa Vũ sẽ ở bên để chăm sóc nàng ấy cả ngày lẫn đêm, không có thời gian nhúng tay vào chuyện tuyển chọn nhạc công, cho nên mới nhờ mẹ của hắn làm giám khảo.”

Yêu cầu tuyển chọn khắc khe như vậy, gần như cô không có cơ hội lọt vào mắt của bọn họ, xem ra phải mau chóng nghĩ phương án dự phòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️