“Nhưng mà ——”
Nàng dừng lại: “Phủ đệ của Giang Thừa Vũ có bày kết giới, người ngoài không thể tùy tiện ra vào. Trong nguyên tác, vì chuẩn bị cho hôn lễ, hắn ta đã thuê nhạc công ở trấn Liên Hỉ, Ôn Bạc Tuyết tinh thông cổ cầm, cho nên mới có thể thuận lợi xâm nhập vào trong… Anh có biết đánh đàn không?”
Ôn Bạc Tuyết nháy mắt với cô: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ học nhạc cụ.”
Người thông thạo nhạc cụ cổ điển không nhiều. Tạ Tinh Diêu không bất ngờ với câu trả lời này. Cô chỉ khẽ mỉm cười:
“Không sao, tôi biết chút ít về cổ cầm, có thể thử một chút. Nếu không qua được thì có thể nghĩ cách khác.”
Cô vừa nhẹ nhàng nói xong, thanh niên bên cạnh im lặng lắng nghe, ánh mắt dường như hơi sáng lên.
Giống như một chú cún ngước đôi mắt vô hại lên nhìn cô.
Tạ Tinh Diêu bị nhìn đến mức nghèn nghẹn: “Sao vậy?”
Ôn Bạc Tuyết xấu hổ sờ chóp mũi: “Chỉ là tôi cảm thấy, cô thật giỏi.”
Y ngại ngùng vò đầu: “Tôi không có học vấn cao, cái gì cũng không biết nên chỉ có thể gây cản trở… Khi đóng phim cũng thế, đoàn phim hy vọng tôi diễn tốt, tôi cũng muốn diễn tốt cho mọi người xem, nhưng vừa bắt đầu quay thì tôi lập tức căng thẳng, biểu cảm lúc nào cũng xấu xí và kỳ quặc.”
“Giới tu chân không cần kỹ năng diễn xuất, cũng không có kỳ thi đại học.”
Tạ Tinh Diêu cười: “Tôi bị thương, sức chiến đấu không cao, sau khi vào Giang phủ, chỉ có thể nhờ vào anh đối phó với yêu ma quỷ quái thôi đấy.”
Ôn Bạc Tuyết lập tức ưỡn thẳng lưng: “Ừ!”
…
Hầu hết vết thương của Tạ Tinh Diêu là ngoại thương, sau khi được đại phu của y quán chẩn đoán và chữa trị, đồng thời uống đan dược tiên gia do Ôn Bạc Tuyết đưa cho, trong vòng ba ngày, vết thương đã lành sáu mươi phần trăm.
Sau ba ngày. Hôm nay,chính là ngày Giang phủ tuyển chọn nhạc công.
Giang Thừa Vũ tự biết mình có lỗi với Bạch Diệu Ngôn, bởi vì đại hôn lần trước hắn ta đã hại cả nhà của cô ấy, cho nên lần này quyết tâm tổ chức hôn lễ thật long trọng để tạ lỗi.
Tạ Tinh Diêu suy nghĩ thật lâu, nhưng mãi vẫn không hiểu nỗi nhân quả trước sau, dẫu cho hôn lễ hoành tráng như thế nào thì những người nhà họ Bạch đã chết đó còn có thể bò lên từ mặt đất à.
Yến Hàn Lai bị thương quá nặng nên vẫn phải ở lại y quán để điều dưỡng. Trên đường đi, cô và ôn Bạc Tuyết thuận lợi mua được cổ cầm, giữa trưa thì đến Giang phủ.