Giọng nói của cô trầm xuống: “Có điều… Mặc dù được giao nhiệm vụ, nhưng nếu chúng ta không làm theo thì sẽ thế nào?”
“Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là đến y quán tìm cô.”
Ôn Bạc Tuyết nhanh nhẹn đáp lại: “Tôi vốn định thoát khỏi cốt truyện nguyên tác, tránh trấn Liên Hỉ càng xa càng tốt, nhưng cuối cùng đầu tôi lại đau như muốn nổ tung.”
Nói cách khác, nhiệm vụ là bắt buộc.
Điều này lại càng lạ hơn.
Bất cứ hành vi nào cũng có mục đích tương ứng, huống chi là loại xuyên không quanh co khúc khuỷu này.
Tạ Tinh Diêu không tin trên đời này có Nguyệt Lão thích làm từ thiện, cật lực xoay chuyển thời không, chỉ để tạo ra cuộc gặp gỡ lãng mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nhưng mục đích đằng sau chuyện này là gì, là ai đã thúc đẩy bọn họ xuyên không, dù nghĩ thế nào cô cũng không thể tìm được lời giải.
“Sau đó chính là nhiệm vụ trừ yêu ở trấn Liên Hỉ.”
Tạ Tinh Diêu: “Anh biết chân tướng của chuyện này mà phải không?”
Ôn Bạc Tuyết gật đầu: “Hồ yêu giết người moi tim, lợi dụng nó để tăng tu vi, tôi và cô sẽ hợp tác để diệt trừ hắn ta —— Cô biết con hồ yêu kia mà phải không?”
“Ừ, là Giang Thừa Vũ.”
Theo diễn biến của nguyên tác, hắn ta thuận lợi lấy được tiên thảo trong Ám Uyên. Bây giờ, hắn ta đã hồi sinh Bạch Diệu Ngôn rồi.
“Giang Thừa Vũ giả làm con trai của một thương nhân, liên tục giết mấy mạng người ở trấn Liên Hỉ, tu vi của hắn ta nhất định không thấp.”
Tạ Tinh Diêu nhớ lại chi tiết: “Tôi nhớ cốt truyện là, Giang Thừa Vũ thành công hồi sinh Bạch Diệu Ngôn, hai người yêu nhau bất chấp huyết hải thâm thù. Tôi và anh giả làm nhạc công trà trộn vào phủ, sau khi điều tra được thân phận thật sự của hắn ta thì cuối cùng đã hợp lực tiêu diệt hồ yêu.”
Ôn Bạc Tuyết thở dài: “Còn nữa, trước khi Giang Thừa Vũ chết, Bạch Diệu Ngôn biết được chuyện hắn ta tàn sát người dân vô tội, dù thế nào cũng không chịu ở bên hắn ta, vì muốn khiến hắn ta vĩnh viễn mất đi người yêu mà nàng ấy cầm kiếm tự sát ngay tại chỗ. Đám cưới biến thành đám ma, rất thê thảm.”
Tạ Tinh Diêu khẽ “xùy” một tiếng: “Cái đó gọi là hoang đường.”
Nếu cô là Bạch Diệu Ngôn, cô chỉ muốn đâm tra nam thành tổ ong vò vẽ, nếu đâm mình một kiếm thì nhất định phải đâm hắn ta mười kiếm.
Trả thù người khác bằng cách làm tổn thương chính mình, gọi theo cách hoa mỹ là “mất đi tình yêu mãi mãi”, cô chả hiểu đó là loại logic gì.