Trong lòng hạ quyết tâm, Tạ Tinh Diêu đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy tiếng sột soạt.
Có tiếng bước chân.
Dẫu cho không thấy người ngoài cửa, nhưng cô vẫn có thể đoán được thân phận của đối phương ——
Một vở kịch rầm rầm rộ rộ, sao có thể thiếu nhân vật chính quan trọng nhất chứ.
“Tạ cô nương!”
Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, đại phu bước vào: “Sư huynh của cô lo lắng, nên đến đây tìm cô này.”
Ông ấy đi trước, mùi thuốc tươi mát thoang thoảng.
Người đi phía sau có vóc dáng cao hơn nhiều. Tay áo tuyết trắng phất phơ, như một cơn gió mát thoảng qua.
Đây chính là nhân vật chính của toàn văn 《Thiên Đồ》, Ôn Bạc Tuyết.
Tạ Tinh Diêu tập trung, ngước mắt lên. Thanh niên áo trắng gật đầu với cô, ưu tú, xuất sắc, trang nghiêm nghiêm túc: “Sư muội.”
Tạ Tinh Diêu cảm thấy, thật ra vận khí của cô không tệ lắm.
Đầu tiên, khi đang cận kề cái chết ở dưới Ám Uyên thì được cứu. Bây giờ, đang trong hoàn cảnh lúng túng thì lại gặp phải một đồng môn sư huynh.
Mỗi đệ tử trong tiên môn đều có một hồn đăng của riêng mình. Hồn đăng không tắt thì hồn phách không tiêu tán; nếu ánh lửa chập chờn, tức là sắp chết.
Theo lời của sư huynh, đêm qua hồn đăng của cô gần như tắt hẳn. Người giữ đèn đêm ấy đã gửi tin, kêu gọi đệ tử ở gần đó nhanh chóng tới cứu cô.
“Tại hạ là Ôn Bạc Tuyết. Ta và Tạ sư muội đều là đệ tử của Ý Thủy chân nhân. Nghe nói sư muội đang gặp nguy hiểm nên cố ý đến đây giúp đỡ.”
Vẻ mặt của thanh niên dịu dàng ấm áp, đối diện với ánh mắt của Yến Hàn Lai: “Thật trùng hợp, sau khi hỏi thăm, ta được biết sáng nay có một cô nương được vác vào y quán.”
Vác vào.
Ấn đường của Tạ Tinh Diêu khẽ nhíu lại, lén lút quan sát thanh niên mặc bạch y đoan chính trước mặt.
Ôn Bạc Tuyết, tuấn tú xuất sắc, tấm lòng rộng mở.
Y và nguyên chủ đồng xuất nhất môn, là người quen cũ trong môn phái. Giới tu chân thường xuất hiện quỷ quái, chiếm đoạt thân xác không phải chuyện hiếm gặp. Nếu lộ manh mối trước mặt người quen cũ, bị phát hiện cô không phải 'Tạ Tinh Diêu' thật sự, chỉ sợ đến lúc đó sẽ rất thảm.
Nguyên tác miêu tả nguyên chủ… thế nào nhỉ?
Yểu điệu mê người, qua loa cộc cằn. Bởi vì là tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất sư môn nên được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.
“Nghe đại phu nói, hai người đều bị thương rất nặng.”
Ôn Bạc Tuyết không hổ là đóa hoa trên núi cao, từ đầu đến cuối, vẻ mặt không hề thay đổi quá nhiều: “Nghe nói, vì cứu muội mà Yến công tử bị nhiều ma khí xâm nhập, cần phải tĩnh dưỡng phục hồi. Sư muội, muội có sao không?”