Tạ Tinh Diêu khẽ ho một tiếng, giọng điệu nghiêm túc: “Yến công tử, ta có một vấn đề nhỏ, có thể hỏi huynh không?”
Có lẽ nàng không phải người máu lạnh, nghĩ lại cũng đúng, nếu thật sự lòng dạ độc ác, sao có thể ở trong đống đổ nát của Bạch gia nói nhiều lời vô nghĩa với một đám oán linh như vậy, chỉ để siêu độ bọn họ.
Vẻ mặt Yến Hàn Lai hơi dịu đi, tiếp tục giúp nàng hong khô quần áo: “Nói đi.”
“Chính là,” Tạ Tinh Diêu hạ giọng, tò mò chớp mắt, “Vừa nãy huynh, là bị bệnh sao?”
Yến Hàn Lai ậm ừ: “Coi như vậy đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây