Xuyên Sách: Giới Tu Chân Sao Lại Có Bệnh Như Thế Này

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Tạ Tinh Diêu: …

Đáng ghét.

Trong phòng yên tĩnh một lát. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng vang lên một tiếng động rất nhỏ.

Yến Hàn Lai vẫn im lặng, nhìn tiểu cô nương trên giường bên cạnh đang co người lại như cơm nắm, nâng chén sứ lên rồi quay lưng về phía hắn.

Sau khi uống ngụm thuốc đầu tiên, cơm nắm trên giường run lên một cái.

Yến Hàn Lai chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt. Thấy cô như thế, hắn cong môi cười.

Nhưng rất nhanh, lông mi của thiếu niên khẽ run lên.

Hắn tu luyện thuật pháp nhiều năm, nên rất nhạy cảm với sóng linh lực dao động xung quanh mình. Từ khi Tạ Tinh Diêu bắt đầu uống thuốc, trong không khí đã sinh ra chút dao động.

Sau khi xác định được hơi thở của thuật pháp kia, Yến Hàn Lai nhíu mày.

Tật Hành chú (*).

(*) Tật hành: tăng tốc độ.

Nàng thật sự niệm Tật Hành chú vào thuốc, khiến thuốc nhanh chóng rơi xuống cổ họng mà không ứ đọng lại một giây phút nào.

… Đây là biện pháp mà người bình thường có thể nghĩ ra ư?

Cùng lúc đó, bóng người trên giường đột nhiên đứng lên. Hắn cảm nhận được một đợt sóng linh lực khác.

Trừ Trần quyết (*), dùng để loại bỏ cặn thuốc và vị đắng trong miệng.

(*) Trừ trần: khử bụi.

Cô đúng là rành chú ngữ của tiên môn.

… Nhưng chú pháp tiên gia được dùng như thế này à?

Trái ngược với sự ngập ngừng và hoang mang của hắn, khi chén thuốc cạn đáy, Tạ Tinh Diêu thở phào nhẹ nhõm. Cô không giấu được vẻ đắc ý và vui mừng.

Thật sự uống hết rồi.

Cô rất ghét uống thuốc. Từ khi chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên nàng uống xong nhanh như vậy. Ngay cả chính cô cũng phải kinh ngạc.

Ngẫm lại, giới tu chân thật sự rất thần kỳ. Đối với thế kỷ 21, nó là nơi xa xăm không thể với tới, những pháp quyết này chẳng khác gì điều viển vông. Nhưng lúc này đây, cô lại có thể dễ dàng thi triển chúng.

Tạ Tinh Diêu sắp xếp lại mạch suy nghĩ, thử điều động linh lực trên đầu ngón tay.

Là một đệ tử tiên môn, linh lực của cô trong suốt tinh khiết, long lanh như giọt nước.

Trận ác chiến đêm qua đã tiêu hao hầu hết sức lực. Bây giờ linh lực còn thừa lại không nhiều lắm. Khi cô tập trung tinh thần, đầu ngón tay ngưng tụ được một chùm sáng màu trắng nhạt.

Vô ảnh vô hình, hư vô mờ mịt, nhưng lại thật sự tồn tại.

Đây cũng chính là năng lượng quan trọng nhất trong thế giới tu chân.

Sau khi vết thương khỏi hẳn, cô nhất định phải chăm chỉ luyện tập. Nếu không, chỉ dựa vào dăm ba khẩu súng và mấy con dao, thì tuyệt đối không có chỗ đứng trong giới tu chân.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️