Trước hôn lễ ấy, nàng ấy là một tiểu cô nương không buồn không lo, sống dưới sự chiều chuộng của muôn vàn người; sau đại hôn ấy, nàng ấy phải gánh trên vai sứ mệnh và ân oán trăm ngàn năm, một thân một mình đối mặt với chặng đường dài.
Khi Bạch Diệu Ngôn quay người lại lần nữa, tấm lưng thẳng tắp như đao.
“Ta biết. Câu tiếp theo chính là ——”
Nguyệt Phạm tươi cười: “Cũng không mưa gió cũng không hanh (*).”
(*) Cũng không mưa gió cũng không hanh (Dã vô phong vũ dã vô tình): Câu cuối cùng của bài từ “Định Phong Ba (Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh)” của Tô Thức, bản dịch của dịch giả Nguyễn Chí Viễn, nguồn: thivien.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây