Nửa đêm tĩnh mịch, vầng trăng khuyết lên cao.
Dưới Ám Uyên, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, yêu ma quỷ quái bách quỷ dạ hành.
Nơi này tràn ngập âm khí, rất hiếm khi có người đặt chân đến đây. Nhưng lúc này, có một bóng người lẻ loi đang đứng.
Đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Sương mù che lấp dung mạo của cô, chỉ có thể trông thấy những đường nét mơ hồ và dáng vẻ nhếch nhác chẳng ra làm sao mặc một bộ hồng y loang lổ vết máu.
Máu thịt của nhân loại là cao lương mĩ vị trong mắt của quỷ quái. Vô số yêu ma lần theo mùi máu mà mò tới, rục rịch ra tay.
Thiếu nữ đứng ở đó, có lẽ vì mệt mỏi mà bóng dáng lay lắt.
Tạ Tinh Diêu cảm thấy rất vô lý.
Trên đường về nhà cô gặp tai nạn xe. Cô vốn tưởng rằng sẽ xong đời, ai ngờ vừa mở mắt ra đã trông thấy cảnh tượng quần ma loạn vũ như thế này.
—— Chẳng những cô không chết mà trong đầu còn có thêm nhiều ký ức xa lạ. Cẩn thận ngẫm lại, tình tiết hoàn toàn trùng khớp với nội dung của một quyển tiểu thuyết.
Tiểu thuyết tên là《Thiên Đồ》, kể về thánh cốt của một tiên môn nọ bị thất lạc trong một trận đại chiến vào năm trăm năm trước. Đây là câu chuyện về những đệ tử trẻ tuổi đi lịch luyện bốn phương để thu thập tiên cốt.
Vì là lịch luyện nên khó tránh khỏi sẽ gặp phải các loại phó bản muôn hình muôn vẻ vô cùng kỳ quái, rất trùng hợp, nữ phụ kém may trong phó bản đầu tiên cũng tên là “Tạ Tinh Diêu”.
Giới tu tiên có tứ đại gia tộc bắt yêu là Bạch, Tống, Tần và Tây Môn. Trong phó bản thứ nhất, người thừa kế của Bạch thị, Bạch Diệu Ngôn, có thiên phú dị bẩm nhưng lại phải lòng một con hồ yêu.
Hồ yêu tên Giang Thừa Vũ, cô ấy dạy hắn ta thuật pháp, cho hắn ta tiền tài. Vào ngày thành hôn, Giang Thừa Vũ rút kiếm, huyết tẩy cả phủ đệ của Bạch gia.
Hóa ra Giang Thừa Vũ tiếp cận cô ấy chỉ vì muốn trả thù.
Nhiều năm trước, yêu ma trên núi tàn sát vô số người, dân chúng vô cùng cực khổ. Bạch thị tiêu diệt phần lớn ác yêu, trong đó có cha ruột của Giang Thừa Vũ.
Không khác gì mấy với những kịch bản truy thê sờ mờ lờ. Vào khoảnh khắc trường kiếm đâm vào ngực của thê tử mình, Giang Thừa Vũ đã hối hận.
Lòng hắn ta quặn thắt, rơi lệ, đầu tóc bạc phơ chỉ trong một đêm không hêg phù hợp với quy luật sinh học. Hai tay hắn run rẩy như mắc bệnh động kinh, ôm lấy tân nương không còn chút hơi thở nào vào lòng, “cẩn thận từng li từng tí”, “đôi mắt đỏ hoe”.