Vết sẹo kia kéo dài từ bên tai đến xương gò má, vừa nhìn là biết bị vật sắc bén làm ra, tuy rằng có tóc che nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy.
Nội tâm Lý Hà Hoa chửi thề một tiếng, thầm nói không xong, mặt cô nương này chẳng lẽ cũng là kiệt tác của nguyên chủ?
Chẳng lẽ nàng lại phải bồi thường? Trời ơi, đây nếu thật là kiệt tác của nguyên chủ thì quả thật là tội lỗi, ở cổ đại dung nhan nữ tử quá trọng yếu. Nếu trên mặt có vết sẹo vậy khẳng định rất khó nói người ta, như vậy thì tương đương hại cả đời cô nương người ta rồi.
Nội tâm Lý Hà Hoa muốn quỳ lạy nguyên chủ, thiếu chút nữa phải che mặt chạy trốn, nhưng vì hỏi thăm người nhà mẹ đẻ ở đâu vẫn phải căng da đầu ở lại.
Lý Hà Hoa không dám nhìn mặt tiểu cô nương kia, chỉ nhìn Ngô Phương thị nói: “Ta chính là phải đi về nhà mẹ đẻ, làm sao hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây