“Nhị vị không cần lo lắng, đây cũng không tính là gì, trong những đệ tử của ta cũng có người có tính cách không quá giống người thường, nhưng bọn họ đều là đại nhân tài.”
Lúc này người vẫn luôn ăn mà chưa nói gì-tri huyện đại nhân nhân Hoắc Dịch đột nhiên mở miệng, mắt mang ý cười nói với Cố Chi Cẩn: “Sư đệ, ngươi còn nhớ Thạc Hoa sư huynh của chúng ta chứ?”
Cố Chi Cẩn nhớ tới sư huynh kia của mình không khỏi mỉm cười, sao có thể không nhớ chứ?
“Thạc Hoa sư huynh tài cao, thiên văn địa lý thư tịch của Đại Ngụy chúng ta đều do huynh ấy biên soạn, không ai theo kịp. Trước kia sư huynh thật vất vả mới nguyện ý cùng chúng ta nói về thiên văn địa lý, chỉ là chúng ta đều nghe không hiểu, thật hổ thẹn vô cùng.”
Hoắc Dịch cười ha ha: “Còn không phải sao, Thạc Hoa sư huynh không thích cùng người khác nói chuyện, cũng do chúng ta là sư huynh đệ của huynh ấy, cho nên huynh ấy mới nguyện ý nói với chúng ta một chút, chỉ là một năm nói với chúng ta cũng không đến năm câu, ta cảm thấy ánh mắt huynh ấy nhìn chúng ta giống như đang nhìn mấy tên ngu xuẩn vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây