Trương Thiết Sơn nhẹ nhàng ôm Lý Hà Hoa vào trong ngực, vỗ vỗ vai nàng giống như hài tử, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, không khổ sở. Tuy rằng nàng không thể trở về, nhưng sau này đã có Thư Lâm, có ta, chúng ta là người một nhà, vẫn luôn ở bên nhau đúng không?”
Lý Hà Hoa hít hít mũi, ở trong ngực hắn gật gật đầu.
Đúng vậy, nàng về không được nữa, nàng chỉ có thể ở lại nơi này, nhưng may mắn là ở đây nàng cũng có người vướng bận.
Lúc này Lý Hà Hoa đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, như bị thứ gì đó nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc này tuyệt đối không phải là của Trương Thiết Sơn đem lại.
Lý Hà Hoa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một đôi mắt đen lúng liếng đang nhìn nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây