Lý Hà Hoa cắn cắn môi dưới, trong lòng không rõ Trương Thiết Sơn đây là có ý gì, nhưng chắc chắn không phải là thương hoa tiếc ngọc. Mà thôi kệ, hắn muốn làm thì làm đi, nàng còn thảnh thơi đây.
Chờ Trương Thiết Sơn đổ hết canh ra, Lý Hà Hoa nhận bình không vừa để vào rổ vừa nói: “Canh này buổi trưa các người hâm nóng lại rồi uống đi, nấu buổi sáng không thể để tới buổi tối được, để dễ hỏng không nói mà uống vào cũng không tốt cho cơ thể.”
Trương Thiết Sơn ngừng một lát, sau một lúc lâu mới “ừm” một tiếng.
Lý Hà Hoa thu thập xong ngồi xổm xuống nhìn tiểu hài tử, sờ sờ đầu nhỏ của hắn nói: “Bảo bối, ta phải đi rồi, lần sau lại đến thăm ngươi được không?”
Từ lúc nàng vừa thu thập đồ đạc, đôi mắt của Thư Lâm đã gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lúc này rốt cuộc thấy nàng nói phải đi, mắt to lập tức tối lại, tay nhỏ nắm chặt tay áo nàng, ý tứ không buông không cần nói cũng biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây