Đợi khi cô và Cố Hoài Dục cùng bưng canh ra, mở nắp ra, mùi thơm nồng nàn đó khiến khách khứa vốn cảm thấy mình đã ăn no lập tức cảm thấy dìu tôi dậy, tôi còn có thể ăn thêm hai bát.
“Sớm biết có Phật nhảy tường, tôi nên để dành bụng một chút.”
Phổi cá trắm đen quá ngon, Phùng Ngọc Ngọc không nhịn được trộn thêm chút cơm ăn nên đã ăn no, ngửi mùi thơm của Phật nhảy tường liền không nhịn được cảm thán.
Lâm Sở Trì nghe vậy, ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Không phải tôi từng nói với cô có Phật nhảy tường sao?”
“Vừa nãy ăn vui quá, tôi quên mất rồi.” Phùng Ngọc Ngọc cảm thấy thật sự không thể trách mình mau quên, chủ yếu là bàn thức ăn này thực sự quá ngon, ai ăn mà có thể tỉnh táo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây