Cha Lâm: “Sao có thể giống nhau được, chúng ta đều là ngày tháng xưa cũ bao nhiêu năm về trước rồi.”
“Được rồi, đứa trẻ Tiểu Cố này rất tốt, ông đã ăn bao nhiêu bữa sáng, trái cây người ta tặng tới rồi, đến lễ bảo người ta tới nhà ăn bữa cơm thì làm sao?” Mẹ Lâm biết ông lo lắng cái gì, nói xong bổ sung một câu: “Chỉ đơn thuần bảo cậu ấy tới nhà ăn bữa cơm mà thôi.”
Kỳ thực nếu không phải biết trưởng bối trong nhà Cố Hoài Dục đều mất, mẹ Lâm cũng sẽ không bảo anh tới nhà nhanh như thế, nhưng bây giờ tình huống không phải là khác sao.
Cha Lâm nghe thấy lời của bà, quả nhiên không còn nói gì nữa.
Đợi họ nói xong, Lâm Sở Trì mới lên tiếng nói: “Nói với anh ấy rồi, có lẽ buổi trưa anh ấy sẽ tới.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây