Cố Hoài Dục cúi đầu nhìn bó hoa trong ngực, ngón tay thon dài vô thức chỉnh lại, sau đó hơi đưa hoa ra.
“Thất Thất.”
“Thất Thất cô đừng uống canh nữa, nhìn sang bên cạnh kìa.” Phùng Ngọc Ngọc thấy Lâm Sở Trì còn đang cúi đầu, vỗ cánh tay cô nhắc nhở.
Khoảng thời gian sau khi vào đoàn, kỳ thực giữa hai người đã có chút ăn ý. Thích một người là chuyện không thể giấu được, mà rốt cuộc đối phương có thích mình không, chỉ cần không phải kẻ ngốc, sao lại không cảm giác được chút gì.
Lâm Sở Trì biết anh thích mình, đồng thời cũng rất có hảo cảm với anh, nhưng đối với việc bị chọc thủng cửa sổ giấy ngay trước mặt nhiều người trong tiệc đóng máy, cô vẫn hơi ngại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây